Hôm nay bạn có thấy chông chênh không?
Chiều nay Sài Gòn mưa nhè nhẹ, mình ngồi làm việc lạch cạch bên chiếc máy tính. Dưới chân là con Hoàng đang lơ mơ ngủ, thi thoảng trở người mồm giật giật rất gợi đòn. Nghĩ bâng quơ mình chợt nhớ ra là tháng 7 vừa sang, vậy là đã nửa năm trôi qua, mình đã làm được những gì nhỉ?. Cảm giác lưng chừng ở thời điểm giữa năm làm mình nhớ những dòng bên dưới mà mình gửi cho TeamX Hà Nội trong triển lãm bảo tàng tuổi 25 sắp diễn ra. Nếu bạn đôi lúc cũng cảm thấy giống như mình, cảm giác lưng chừng và chông chênh, cảm giác không rõ về những gì mình đang cố gắng ngày hôm nay rồi sẽ đi về đâu, hãy đọc tiếp nhé.

Để mình kể cho bạn nghe về tuổi 25 của mình.
Năm đó mình đang hoàn thành luận án tốt nghiệp thạc sĩ. Mỗi sáng mình tranh thủ dậy từ sớm để làm bài, ăn sáng trước khi ngồi tàu hơn 30 phút tới chỗ làm thêm. Công việc phụ bếp hơn 12 tiếng đồng hồ một ngày khiến mình lết về nhà vào lúc nửa đêm, đôi khi mình ngủ quên trên chuyến bus cuối ngày và được đưa về trạm cuối cách nhà hơn 2km. Lúc đó mình chỉ có 1 lựa chọn duy nhất là đi bộ về, vì tiền taxi quá đắt. Mỗi lần lang thang giữa khuya một mình trong cái lạnh âm độ ở London như vậy, mình thường tự hỏi lý do vì sao mình lại ở đây, đi qua tất cả sự khó chịu này trong khi ở nhà với ba mẹ thì chăn ấm nệm êm, không bao giờ phải động tay động chân vào thứ gì.

Tuổi 25 của mình, mình vét túi mua chiếc máy ảnh 100d cũ trên amazon dịp giảm giá black friday để bạn gái quay chiếc video về makeup đầu tiên. Lý do rất đơn giản, vì đó là điều cô ấy cảm thấy thích, và nếu không làm bây giờ, thì còn chờ đến bao giờ nữa. Rồi một vài video đầu tiên up lên youtube, chỉ có vài trăm người xem. nhưng tụi mình bắt đầu vì sự yêu thích, và chỉ cần tụi mình lưu giữ lại được những kỉ niệm, vậy là đủ rồi. Sau một thời gian thì lượng người theo dõi đạt hơn 6000, cũng là lúc kênh youtube Makeup by Sunday bị Google xoá bỏ với không một lý do (có thể là vấn đề nhạc bản quyền). Tụi mình buồn chứ, và lúc đó mình tự hỏi, rốt cuộc thì tất cả những cố gắng của tụi mình đã bay đi đâu mất rồi?.

Tuổi 25 của mình, mình được nếm trải sự trống trải khi mất người thân, cảm giác bất lực vì mình chỉ là một hạt cát nhỏ bé giữa vũ trụ rộng lớn, cảm giác bấp bênh và tự nghi ngờ chính bản thân mình, cảm giác thất bại. Tuổi 25 mình đã đi qua tất cả những sự khó chịu đó, để mình nhận ra một điều…
Rồi mọi thứ sẽ ổn.
Như Steve Jobs có nói, “You can’t connect the dots looking forward; you can only connect them looking backwards. So you have to trust that the dots will somehow connect in your future.” (Bạn không thể nối tất cả những sự kiện xảy ra trong đời khi nhìn về phía trước, bạn chỉ có thể nối chúng lại, và chiêm nghiệm chúng khi nhìn lại mà thôi. Vì vậy, những gì bạn làm hôm nay, hãy cho nó niềm tin, rằng cuối cùng thì việc gì cũng có đích đến của nó).

Mình về nước và có được một công việc với mức lương mình chưa nghĩ tới bao giờ, vì ngoài kiến thức học ở trường, mình có sự tháo vát của một anh phụ bếp không ngại mưa nắng. Hay có thể nói một cách khác là mình không mong manh dễ vỡ như những du học sinh cạnh tranh với mình lúc đó. Lúc đó mình hiểu ra rằng, những sự khó chịu tuổi 25 đã giúp mình trưởng thành nhiều như thế nào, và mình cảm ơn bản thân đã đi qua nó.
Kênh youtube Giang ơi ra đời như một sự cố gắng lần nữa, và chắc bạn cũng biết rồi đấy, nếu chỉ ngồi buồn và đi than trách về chính sách nào đấy của Youtube thì liệu Giang ơi của ngày hôm nay có đang nói chuyện trên màn hình của các bạn mỗi tuần?. Mình nhận ra rằng, những cố gắng của bạn ngày hôm nay, rồi sẽ được đền đáp.
Tuổi 28 mình đang trải qua là những ngày tuyệt nhất mà mình đang được sống. Vì mất mát khiến mình biết yêu thương và trân trọng những người xung quanh mình hơn. Cảm giác bất lực và nhỏ bé khiến mình cố gắng từng ngày với công việc mình yêu thích. Niềm tin vào bản thân của mình đã thành hình, vì mình biết giá trị của mình ở đâu sau những vấp ngã và thất bại. Và mình cảm ơn tuổi 25, vì tuổi 25 thật đẹp.

Vậy đó, cảm ơn bạn nếu bạn đang đọc đến những dòng này, mình là anh bạn thân, và mình luôn ở đây để chia sẻ với bạn, vì mình cũng từng biết cảm giác chông chênh là như thế nào.
Hiện vật bạn đang nhìn ở đây là một trong 2 viên pin chất lượng cực thấp mà mình mua cho chiếc máy ảnh 100d kể trên. Tụi mình đã phải liên tục sạc và quay và lo sợ máy sẽ tắt bất cứ lúc nào. Sau này mình đã có thể mua máy móc tốt hơn và pin chính hãng. Nhưng viên pin này cũng đáng nhớ lắm chứ, vì nó nhắc cho mình nhớ về quãng thời gian chông chênh khi mới bắt đầu, để mình tin vào đích đến phía trước.

Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. wink wink
ABT
July 2, 2019 @ 6:59 pm
Chông chênh tuổi 17! Cứ nghĩ tháng 7 này là mùa hè cuối cùng trong năm cấp 3 em lại thấy vừa sợ sợ vừa lo lắng lại hơi buồn buồn. Có lẽ năm sau là 1 năm chiến đấu kịch liệt, cố gắng không ngừng nghỉ để quyết định cuộc đời sau này. Chông chênh khi chưa biết chính mình thích gì, chưa định hướng được ngành học, em cũng thấy hơi áp lực sau kì thi ĐH vừa rồi, sợ mình sau này không vượt qua được. Cảm ơn ABT!
July 2, 2019 @ 8:54 pm
Thực sự mỗi lần đọc blog của anh chị đều cảm giác được an ủi, thấy ngưỡng mộ vì những gì anh chị đã nỗ lực có được. Với em, 22 tuổi – tuổi bắt đầu ra trường và đi làm, có thể e may mắn khi tìm được 1 công việc đúng với định hướng, nhưng đôi khi lại là cảm giác chán nản, mỗi ngày 8 tiếng ở công ty, tối về lên mạng, đôi khi gặp 1 vài người bạn thân thời đại học nhưng dần dần cảm giác vì có quá nhiều chuyện để nói nên lại không biết bắt đầu từ đâu 🙁 Không biết khi nào mình mới có thể trưởng thành, không biết khi nào mình sẽ gặp được người mình đợi suốt quãng thời gian qua, không biết khi nào mình được là chính mình, được thoải mái như khi bên cạnh người thân quen mà không phải là sự ngại ngùng khi tiếp xúc với người lạ, không biết khi nào mình có thể tiết kiệm được tiền, đủ làm bố mẹ tin tưởng, để tận hưởng những chuyến du lịch đúng nghĩa… Và 1 điều thật tệ hại khi e suy nghĩ rất nhiều về những thứ k vui nhưng lại chẳng hành động nhiều như những gì mình suy nghĩ…
July 2, 2019 @ 9:17 pm
Cảm ơn anh vì đã chia sẻ những câu chuyện của mình, nó thực sự giúp đỡ em rất nhiều. Rất mong chờ những bài blog tiếp theo của anh được ra lò !!!
July 2, 2019 @ 9:44 pm
Chông chênh tuổi 19 khi quyết định ra sống tự lập sau năm đầu ĐH ở nhà người thân. Đã đoán được sẽ rất khó khăn nhưng đến lúc đối mặt với nó mới thấy đáng sợ, đúng là cái giá của sự trưởng thành không hề rẻ. Bắt đầu với công việc part time tại tiệm pizza với số lương không đủ sinh hoạt và việc học ngày càng cần nhiều thời gian, em không biết quyết định này của mình có thật sự đúng đắn hay không nhưng sẽ cố gắng đến cùng vì sẽ không đủ thời gian cho bất cứ sự hối hận nào nữa. Cố gắng rồi mọi thứ sẽ ổn! Wink wink ABT?
Later better than never
July 2, 2019 @ 9:52 pm
Cảm ơn Anh bạn thân và những dòng thật sự gần gũi và từng trải này. Đọc và cảm thấy mình đang chông chênh, nhưng rồi SẼ ỔN CẢ THÔI. Cảm ơn và chúc hai bạn luôn thành công trên con đường của mình ❤️
July 2, 2019 @ 10:59 pm
Anh Trị biết không, em ít khi yêu mến người nào đó quá mức. Nhưng mà em thực sự bị thu hút bởi anh chị. Ban đầu em coi vlog của chị Giang và dần dần hiểu về chị ấy và tình cảm của hai anh chị. Sau này anh bắt đầu tạo kênh youtube và gần đây viết blog thế này em rất vui. Vì không những có chị Giang làm động lực cho tụi em mà có cả anh nữa. Đúng như câu nói gần gũi mà anh mở đầu các clip ‘xin chào, lại là anh bạn thân của các bạn đây’. Chính là cảm giác như những người thân với nhau, gần gũi và không có khoảng cách. Mỗi tuần được đọc, xem các sản phẩm anh chị làm ra đó là một niềm vui với tụi em. Cố lên nhé vì HBT luôn ngồi ở đây và chờ đợi anh chị!
July 2, 2019 @ 11:16 pm
Em cảm ơn anh vì câu nói ‘ Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.’ Từ khi đi du học cũng là lúc e bắt đầu đặt rất câu hỏi cho bản thân mình. Cảm giác chông chênh, tự hỏi sau này mình sẽ như thế nào, có hạnh phúc với cs không, rồi lại nghĩ về cs ở Việt Nam có gia đình và bạn bè. Câu ‘ Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi’ em vẫn luôn tự an ủi bản thân nhưng khi đọc bài của a thì câu nói đó thật sự boost tinh thần e lên rất nhiều. Ngộ a nhỉ, vẫn là một câu mình tự động viên mình hằng ngày nhưng từ một ng khác khẳng định lại một lần nữa thì lại có sức mạnh hơn nhiều. Em cảm ơn a!
July 3, 2019 @ 12:01 am
Thật ra e là ng muốn tiết kiệm nhiều hơn cho cuộc sống của mình. E cx đã nhiều lần đi học tối về muộn và phải đi bộ về nhà gần 2 cây vì xe buýt gần nhà e đều ko chạy. E thật sự mong muốn mình có thật nhiều trải nghiệm giống như anh chị đã từng có….
July 3, 2019 @ 12:05 am
Cảm ơn anh và những chia sẻ của anh. Hôm nay là một ngày khó chịu với em và em đã thức đến giờ này trong lo lắng. Nhưng sau khi đọc bài viết này em đã cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Anh hãy tiếp tục viết và chia sẻ nhé. Chúc anh ngày càng thành công và hạnh phúc ạ!
July 3, 2019 @ 12:47 am
Cảm ơn anh đã chạm tới cảm xúc của 1 đứa vừa bước vào tuổi 25. “Chông chênh” là tâm trạng chính xác nhất của em ngay tại thời điểm này. Khởi nghiệp với 1 shop thời trang từ năm 22, đã có những sự phát triển nhất định nhưng lại đi chậm thời thế để rồi khủng hoảng trên bờ vực phá sản, nợ tiền bạc, nợ thanh xuân nhiều trải nghiệm sống khác. Hiện tại em lo lắng vô cùng khi không biết xin việc vào đâu, khi kinh nghiệm của em chỉ là start up thất bại, nhà tuyển dụng sẽ nghĩ gì về 1 người thất bại sẽ cống hiến được gì cho công ty của họ khi bản thân còn chưa tự mình đứng lên được hả anh. Có lẽ cũng 25 rồi nên em chỉ thích đọc, thích nghe những chia sẻ như thế này. Cảm ơn anh nếu có đọc được những dòng này, đã truyền cảm hứng và động lực cho em. Rồi mọi thứ sẽ ổn thôi…
July 3, 2019 @ 10:31 am
Hi Hồng Ngọc,
Bản thân anh cũng đã ở trong môi trường startup công nghệ được 2 năm và đã thất bại chổng vó. Nhưng tất cả founder mà anh từng gặp đều đồng ý với anh rằng khi khởi nghiệp thất bại, ngoài việc mất tiền bạc thì founders là những người được lợi nhất, vì những gì họ học được. Chỉ tiếc cho những người đi cùng và tin tưởng mình phải rời bỏ đi tìm công việc mới mà thôi. Thất bại là chuyện rất bình thường Ngọc ạ. Anh tin khi em đã cứng cáp hơn, những gì em học được sau khi thất bại hôm nay sẽ cho em một thành quả khác, ở một lúc khác. 😉
July 3, 2019 @ 5:31 am
Cảm ơn ABT về 1 bài post hữu ích. Em bh đang 27t vừa tốt nghiệp đh, hệ cử nhân thôi, và cũng đag chênh vênh với việc “ra trường r thì mình làm gì?”. Trong quá trình đi học thì cũng chỉ làm những việc part time job để phụ cái này cái kia mà mục đích lúc đó của e chỉ là để kiếm thêm tí tiền để chi tiêu thoải mái hơn, và r e có khoảng thời gian quên mất là mình còn phải học và trau dồi thêm kinh nghiệm ở cái ngành nghề chính của mình, để r đến khi ra trường trên CV hầu như chả có tí kinh nghiệm nào liên quan đến cái ngành mình học cả. 1 ngày bắt đầu bằng việc rải đơn xin việc ở bất cứ đâu đăg tuyển mà e thấy phù hợp, r ngày hôm sau lại nhận đc chừng đấy mail từ chối. Trong 1 lúc nào đấy, e đã kiểu nghĩ rằng “ what did I do with my life“ mà bh như tất cả mọi thứ đều chênh vênh thế này. Nhưng như a nói “ rồi mọi chuyện sẽ ổn” thôi nhỉ. E vẫn sẽ cố gắng đếnnnnn cùng!!!! Cảm ơn ABT 1 lần nữa vì đã kéo mood của e lên lại, để có động lực tiếp tục nộp đơn xin việc 😀
À gửi lời hỏi thăm c Giang ạ. E chưa ngưỡng mộ ai như chị í đâu ạ ?
July 3, 2019 @ 12:16 pm
Mình cũng đang trải qua những cảm xúc như vậy, không biết mình đang muốn gì, làm gì. Cái tuổi 17 tuy là không quá trưởng thành cũng không đủ trải đời nhưng, qua những câu chuyện mà mình quan sát được mình, có thể cảm nhận sự mất mát, buồn khổ… Có lẽ là khá kì cục nếu một thằng con trai tuổi bẻ bãy sừng trâu nói năng sến súa. Nhưng biết sao được, cảm xúc nó là thế. Vào một ngày mưa tầm tã, mình cảm thấy chông chênh.
July 3, 2019 @ 1:04 pm
Đọc những lời này mình cứ tưởng như mình đang đọc những gì mình suy nghĩ mà được viết ra vậy. Và có cảm giác buồn trong lòng, sóng mũi cay cay. Còn rất trẻ nhưng thật sự mình không biết những gì mình đang học, những gì mình đang làm vì mục đích gì? Để làm gì? Nhưng vẫn phải tiếp tục, vẫn học, vẫn làm, vẫn cày nhưng không ngừng suy nghĩ “Có nên dừng lại không?”, 70% bảo là không, 30% bảo là có. Chông chênh thì mới nhận ra bản thân mình cần gì, đúng không?
July 3, 2019 @ 1:19 pm
Chông chênh tuổi 23, mọi thứ chỉ vừa nói là bước từ cổng đại học ra đời khủng khiếp, đáng sợ, mọi thứ đi quá kiểm soát của bản thân, vượt xa mọi sự sắp xếp đã định. Các moos quan hệ dần dần rạn nứt, cảm thấy mọi thứ đang vùi mình trong hố đen vô tận. Đôi lúc cảm giác muốn ngủ một giấc thật dài
July 3, 2019 @ 1:30 pm
Tuổi 20 hiện giờ của em cũng thật chông chênh, có thể đúng như chị Giang từng nói, em sợ những điều sắp xảy đến, sợ phải chịu trách nhiệm, sợ mình không đủ khả năng, cũng như sợ cố gắng sẽ không được đền đáp. Cảm ơn ABT vì bài viết này, anh cũng viết blog rồi nhể =))
July 3, 2019 @ 2:14 pm
Cảm ơn anh vì đã chia sẻ câu chuyện của anh, hôm nay thời tiết quê e cũng se lạnh, và nhìn về tương lai e thấy chông chênh, nhưng đọc blog của anh thấy gì đó ấm áp hơn. Lúc bắt đầu học đại học thì mong mau tốt nghiệp, nhưng khi tốt nghiệp rồi thì đó mới là lúc khó khăn đến, đến lúc phải đưa ra những lựa chọn. Và có lẽ lúc này mới là lúc băn khoăn về tương lai nhìu hơn là khi còn trên ghế nhà trường. E loay hoay với những lựa chọn, xách hành lý đến rồi đi, sau đó là trở về nơi bắt đầu, nhưng ít nhất là đã hiểu bản thân hơn. Chúc anh và chị Giang sức khoẻ ak!
July 3, 2019 @ 4:58 pm
Cảm ơn anh vì bài viết đầy ý nghĩa. Đúng lúc e cảm thấy chông chênh thì thấy bài viết của a trên YouTube. Em đã k sai khi bấm vào đây, muốn cảm ơn anh lần nữa, cảm ơn a rất nhiều. Chông chênh là cảm giác rất khó chịu, không có việc gì vào với việc gì, mọi thứ đều rối tung hết cả. Chẳng biết sau này rồi sẽ đi về đâu. Cảm ơn anh vì đã truyền thêm cho e động lực, để bước tiếp theo thứ mình chọn, để kiên trì với nó, tin rằng mọi thứ rồi sẽ có kết quả, sẽ có hi vọng……
July 3, 2019 @ 5:27 pm
Cảm ơn anh đã lắng nghe và cho em lời khuyên. Em cũng tin rằng thời điểm của mỗi người là không giống nhau. Trong khi bạn bè đồng trang lứa có thể đã có những thành công nhất định thì bản thân mình lại bắt đầu lại mọi thứ. Nhưng bắt đầu lại còn hơn là không bao giờ đúng không ạ ?. Chúc anh Trị và chị Giang luôn mạnh khoẻ và ra thật nhiều bài viết chia sẻ như thế này nữa anh nhé?
July 3, 2019 @ 7:56 pm
Cám ơn anh rất nhiều vì những bài blog cực kỳ tuyệt vời , nó đã giúp em rất nhiều trong cuộc sống của một “tân binh” đang bước dần vào đời sống của người trưởng thành , tuổi 19 , em sẽ luôn chờ và ủng hộ blog và vlog của anh và chị Giang luôn. ?
July 5, 2019 @ 1:43 am
Em rất ngưỡng mộ anh và chị Giang. Ngoài cái “chemistry” giữa anh chị ra thì mỗi người đều có những góc nhìn lạc quan, những lời khích lệ chân thành dành cho các bạn trẻ ☺️☺️
Bài viết này của anh gợi cho em một vài hình dung về con đường tương lai 2 năm tới khi em 25 tuổi: có thể em cũng đang tất bật hoàn thành bài luận cuối khoá của chương trình thạc sĩ nào đó, ở đâu đó, giống như anh trước đây; hoặc chưa biết chừng em vẫn tiếp tục ở lại Việt Nam theo đuổi nghề làm content writer và đang giữ 1 chức vụ nào đó cao cấp hơn hiện tại 1 chút sau vài năm trải nghiệm công việc và tự trau dồi kiến thức (vì em không phải dân chuyên về Marketing hay làm Content)… Em đang đứng trước 2 lựa chọn có thể làm thay đổi cuộc sống của mình theo 2 hướng khác nhau như vậy đấy, hi vọng là “mọi chuyện rồi sẽ ổn” ??
Cảm ơn anh! Mong anh sẽ tiếp tục chia sẻ những câu chuyện thú vị khác với các độc giả ạ ^^
July 7, 2019 @ 11:30 am
Em chào ABT
Hiện tại em cũng chông chênh khi sắp lên năm tư ở tuổi 23 (em từng dứt năm 2 ở đh cũ và thi lại đh ngay sau đó), ở một môi trường học mà em thích nhưng chưa phải nhành nhà em thích, có những người cô truyền động lực rất nhiều. Em phân vân về con đường tương lai của em nhiều lắm,
em muốn một lần nữa học đại học ở một nước khác nhưng ở bậc bậc cử nhân hoặc
Làm thêm hai năm sau khi tốt nghiệp rồi đi học thạc sỹ.
Nhưng để làm được một trong hai điều trên em vẫn gặp trục trặc, đó là Không biết mình muốn làm gì, thích cái gì? Thích làm gì?
Em không muốn công việc văn phòng, em vẫn muốn được tiếp xúc trong một môi trường học thuật hơn là trong những phòng ban có nhân sự, marketing…
Và còn một điều nữa đó là: khả năng/ năng lực học tập cử nhân ở độ tuổi 24 có còn tràn trề như tuổi 18/19 không? Bởi khi em bắt đầu năm nhất ở tuổi 20 thì dường như em chểnh mảng rất nhiều về bài học, chỉ duy trì con điểm trung bình là 7 chứ không phải những con điểm “trong mơ” nữa rồi.
Đã không giỏi mà còn chông chênh thì thật là khổ.
Chào anh ABT, cám ơn anh đã đọc tới đây, nếu được thì chị Giang cũng đọc luôn nhé.
August 30, 2019 @ 12:54 pm
Hello ABT! Em rất vui vì có những tâm sự từ anh và chị Giang đã giúp em có thêm động lực khi em đang trong trạng thái “lênh đênh” tuổi 20+! Em từng muốn dứt ngành học của em hiện tại, năm 1, năm 2 em quyết tâm thi lại , nhưng sự việc không như em nghĩ :< Em nhớ cấu mà chị Giang chia sẻ: " Bạn chỉ thật sự làm tốt khi mà bạn tin tưởng vào nó!". Rồi mọi thứ vẫn tiếp diễn, em đã hoàn tất khóa luận cho ngành em đang học ! Thật sự nếu tin, thì sẽ làm tốt, anh nhỉ ! Giờ em đang thực hiện nghiên cứu tại một Viện trong nước, dự định em sẽ tiếp tục học lên! Hi vọng anh sẽ tiếp tục chia sẻ những câu chuyện mà anh đã, đang trải qua nhé! Cảm ơn anh, chị và blog đã chia em nhiều năng lượng trong hành trình chinh chiến tuổi 20+ :)))
Thân!
October 16, 2019 @ 9:28 am
Cứ mỗi khi chênh vênh lại đọc lại bài viết này, rồi thở phào và tự nhủ “Không chênh vênh thì đâu có là tuổi trẻ”. Nỗ lực thôi! Cảm ơn ABT và chị Giang rất nhiều. Hai người lan tỏa rất nhiều năng lượng tích cực
November 26, 2019 @ 4:31 pm
Chênh vênh … Con đường ta chọn chắc chỉ có 1 mình
August 2, 2021 @ 5:18 pm
Hầu như chẳng mấy khi mình để lại cmt như này. Nhưng hôm nay phá lệ vì có thể gần đây mình cảm thấy chơi vơi quá, ở cái tuổi 27, tuổi mà cuộc sống của những bạn cùng lớp hoặc thậm chí là các em bé tuổi hơn đã dần đi vào ổn định.
Mình chọn bắt đầu lại mọi thứ sau 3 năm lạc đường kể từ khi tốt nghiệp trung học phổ thông. So với bạn bè là chậm 1 nhịp. Mình chọn cố gắng tại 1 nơi xa lạ, bấp bênh nhiều lắm nhưng 4 năm qua nhìn lại mình đã cố gắng thật nhiều, dù chưa thật sự đạt được kế hoạch như mình đã đặt mục tiêu. Nhưng khi mọi thứ vừa mới bắt đầu, vừa mới khởi sắc dù chậm chạp, thì lại 1 lần nữa mình phải chọn lựa, phải đưa ra quyết định khó khăn. Rằng tất cả những gì mình cố gắng có thể tan biến hết, rồi mình lại vô định, ở cái tuổi đáng ra mình phải mạnh mẽ hơn nhiều. Người ta nói chênh vênh tuổi 17 18 25 chứ ai mà còn lơ tơ mơ tuổi 27 nữa, ha?! Nhiều lúc mình tự hỏi ủa sao mình phải chọn con đường khó như vậy để đi, trong khi nếu cứ an phận thì giờ này ít nhất cuộc sống sẽ dễ dàng hơn. Nhiều lúc chất chứa trong lòng không dám nói ra vì nói ra thôi là thấy mình thật kém cỏi. Những ngày tháng phía trước có thể sẽ vất vả thật nhiều, nhưng mình không thể chọn lựa khác. Mong rằng những gì mình đã trải qua và cố gắng, sẽ được nhìn nhận xứng đáng!
December 22, 2021 @ 5:50 pm
Tuổi 23. Lúc này mình đang ở Sài Gòn, ngay dưới chân tòa Landmark 81, được trải nghiệm một môi trường làm việc không tưởng về tiền bạc, địa vị,.. Nhưng mình không thấy vui, vì mình vẫn không biết cách hòa đồng với m.n, vẫn phải làm một công việc mà 1 năm trước mình làm đến phát ngán. Mình thấy mình đang chậm hơn so với bạn bè đồng trang lứa. Mình còn bị đồng nghiệp thất hứa nữa :)). Đúng là đến thời điểm này, mình tự hỏi bản thân đang cố gắng vì cái gì, và sao kết quả của sự cố gắng cứ mãi chẳng thấy đâu. Mình đã nghĩ đến chuyện nghỉ việc. Có thể lúc này suy nghĩ ấy thật bồng bột và cảm tính, nhưng đúng là mình đang thấy bản thân như một con zombie đi làm mỗi ngày. Ngta vẫn bảo mọi thứ chỉ thực sự hiệu quả khi tinh thần được thoải mái, ừ, hay có lẽ mình cũng nên nghỉ vc để tìm một làn gió mới thôi.
March 23, 2023 @ 4:29 pm
https://countrygarden.vn/blogs/bai-viet-hay/y-nghia-that-su-cua-lang-hoa-phung-dieu